Ohayou..! › 2017年05月

PR広告

  

Posted by at

2017年05月27日

Cuộc sống..

"Chúng ta thường hối hận vì những gì mình chưa làm, hơn là những gì mình đã làm. Vậy nên cứ vượt qua giới hạn của bản thân và làm nó đi thôi!"

Có phải rất nhiều lần bạn từng cảm thấy cuộc sống của mình thật nhàm chán? Bạn lúc nào cũng so sánh mình với người khác, rồi than thở sao họ được thế này thế kia mà bạn chẳng được như thế trong khi chính bản thân bạn cứ lo sợ hết thứ này đến thứ khác, chẳng bao giờ chịu bắt tay vào hành động thay đổi mình.

Người ta vẫn nói đấy thôi, con người thường hối tiếc vì những gì họ chưa làm dù có cơ hội hơn là hối tiếc vì những gì họ đã làm. Bạn cũng vậy, nếu muốn sống một cuộc sống tươi mới hơn, muốn thay đổi mình, hãy thử làm những gì bạn chưa bao giờ làm, cuộc đời bạn chắc chắn sẽ sang trang mới thôi!

Không cần biết kết quả là gì, đơn giản là bạn dám làm, giờ thì chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra thôi

Ballet cũng được, cắt may cũng được, làm bánh cũng được... Việc thử học về một thứ mới bên cạnh những người bạn chẳng hề quen khá đáng sợ nhưng cũng rất thú vị

Thử cắt tóc thật ngắn này, hoặc làm xoăn tít, hoặc có thể là nhuộm một màu thật chói lọi, tại sao không nhỉ? Người ta vẫn nói đấy thôi, một người thay đổi kiểu tóc nghĩa là họ đang chuẩn bị thay đổi cuộc đời

Nó không nhất thiết phải là một mục tiêu lớn lao mà chỉ đơn giản là một mục tiêu bạn đã xác định rõ ràng và sẽ cố gắng hết mình để hoàn thành nó

Ai bảo lúc nào bạn cũng phải xuất hiện long lanh trong mắt người khác nào? Tự làm xấu mình cũng là một cách khiến bạn trở nên thú vị và hài hước khiến người khác yêu mến bạn hơn đấy

Đừng sợ phải có "eye-contact" với người khác. Hãy bắt đầu từ việc đơn giản như nhìn vào mắt đồng nghiệp, một người cùng đi trên xe bus hay nhân viên thu ngân quán cafe bạn hay ngồi thêm 2 giây thôi và xem chuyện gì sẽ xảy ra nhé

Người ấy không nhất định phải là người yêu bạn, mà có thể là bố mẹ bạn, ông bà bạn, bạn bè bạn cơ mà, họ cũng xứng đáng được nghe lời yêu thương từ bạn lắm chứ

Có thể là một câu chuyện bạn vừa viết, hoặc một bức tranh bạn vừa vẽ... đơn giản là làm ra một thứ gì đó là lạ và khoe với người khác thôi mà

Sẽ ra sao nếu một người vốn học Văn từ bé như bạn bắt đầu tìm hiểu về kinh tế, vật lí nhỉ? Có thể sẽ rất khó khăn khi bắt đầu nhưng biết đâu đấy, bạn lại tìm ra một sở trường mới thì sao

Đừng e ngại ánh mắt của mọi người vì có thể thực ra chẳng ai buồn để ý đâu, hơn nữa việc để mặt mộc còn khiến da mặt bạn dễ thở hơn rất nhiều đấy

Hình tượng ư? Không quan trọng lắm đâu, việc ăn vốn là một việc rất vui vẻ mà. Bạn bè sẽ chẳng ai đánh giá bạn ăn như thế nào đâu, có khi họ còn ước gì có thể ăn ngon miệng như bạn

Hãy khen một người lạ chiếc áo họ đang mặc đẹp ra sao, hãy nói với một ông bố rằng con trai của ông ta đáng yêu thế nào. Tưởng chừng việc làm này thật kì cục nhưng bạn sẽ hạnh phúc lắm đấy khi nhận về nụ cười từ người đối diện

Nếu bạn có thể nhớ tên một người ngay sau lần đầu giới thiệu mà không cần hỏi thêm, người đó sẽ bị ấn tượng và rất vui đấy

Kết bạn với một người xa lạ là một việc yêu cầu rất nhiều dũng khí. Nhưng không có lần đầu tiên thì sao có những lần tiếp theo, hãy bước ra khỏi cái vòng an toàn của bạn đi thôi

Mua ngay chiếc vé máy bay vào phút cuối, hoặc đơn giản là nhảy lên tàu và nhắn tin cho người bạn ấy rằng bạn chuẩn bị đến thăm. Đừng đắn đo việc phải giải thích ra sao hay là thế nào khi người đó bận, bạn có thể tự hưởng thụ chuyến hành trình ấy một mình mà

Khiêm tốn là tốt nhưng bạn không cần phải phủ nhận mọi lời khích lệ từ người khác mà. Bạn có thể vừa khiêm tốn, vừa tự tin cùng một lúc mà. Nếu ai đó khen cái váy bạn đang mặc thật xinh, hãy nói "Cảm ơn" thôi thay vì giải thích nó cũ lắm rồi và chẳng phải hàng hiệu gì cả



Sưu tầm..  


Posted by RyoKiShi at 10:48Comments(0)Cuộc sống

2017年05月23日

Tôi có nói gì đâu..!?


Ba phạm nhân đứng trước một cai ngục mắt lác. Cai ngục trợn mắt nhìn phạm nhân A, hằm hằm hỏi: “Mày tên gì?”

Phạm nhân B vội nói:

- Dạ, tôi tên Ali.

Cai ngục nhìn sang phạm nhân B hét lên tức giận:

- Tao không hỏi mày, thích ăn đạn à.

Phạm nhân C sợ quá tè ra quần kêu nhanh:

- Nhưng, tôi có nói gì đâu.

Sưu tâm..  


Posted by RyoKiShi at 16:27Comments(0)Truyện cười

2017年05月18日

Mai rồi em sẽ là anh..!

Chuyện mới đó mà đã 3 năm, Linh mất liên lạc với Tân từ đó, không hiểu sao Tân đổi cả số điện thoại. Những lời Tân nói trong 20 phút ra chơi năm đó, Linh còn nhớ đến từng chữ một, nhớ đến cả khuôn mặt nóng bừng của mình khi Tân tiến sát mặt lại, cuộc chia tay chóng vánh nhưng sao lại khiến người ta nhớ đến dai dẳng...

***

Tiếng chuông điện thoại réo mãi khiến Linh phải "khuất phục" bò người ra khỏi chăn, vươn tay sờ soạng để chộp lấy vật đang run lẩy bẩy và ca cẩm kia. Đôi mắt lờ mờ vì chưa quen với ánh nắng của 8 giờ 30 phút sáng đã ngập khắp phòng nhưng Linh vẫn nhanh chóng nhận ra được vòng tròn màu xanh quen thuộc mà mình cần bấm vào. Vậy mà chả hiểu sao, cái điện thoại lại chịu im lặng và đầu Linh không thể chờ đợi thêm mà gục xuống lần nữa. Không gian yên tĩnh kéo dài được một lúc tầm 30 giây và tiếng chuông điện thoại lại reo lên từng hồi réo rắt, vẫn động tác cũ, Linh tìm hình tròn xanh có biểu tượng chiếc điện thoại để bấm vào nhưng lần này lại không yên ắng như lần trước...

- Dậy chưa chị?

Nghe được cái giọng khàn khan cùng kiểu nửa nói nửa cười quen thuộc, Linh như bước ra khỏi thế giới của những giấc ngủ và trở về với hiện tại nhưng giọng vẫn đang nằm ở lưng chừng nên cứ nhè nhè...

- Chị dậy rồi, nghĩ sao vậy?

- Chắc dậy rồi nên em gọi là tắt máy đúng không?

Linh lờ mờ hiểu ra sự sai lầm trong động tác của mình lúc sáng, rồi cố nói giọng của một người như đã tỉnh, cô trả lời:

- À không, tại chị không tiện nghe nên tắt máy.

- Ờ vậy thì nhanh đi, em đang ở dưới nhà chị đây.

- Ủa! Sao sớm vậy... mà thôi đợi chị xíu!

Nói rồi, Linh nhấn đúng cái vòng tròn màu đỏ duy nhất trên màn hình, bây giờ nó đúng là màu đỏ, vậy khi nãy bằng cách nào mà cô lại nhấn nhầm được chứ! Linh thở ra như cố trút bớt sự băn khoăn vì không biết lát làm sao đối mặt với Tân, cậu em học cùng trường nhỏ hơn Linh 1 tuổi.

Nghĩ rồi Linh nhanh chóng vệ sinh cá nhân, cột vội mái tóc lên cho gọn gàng, vơ lấy chiếc áo phông cùng quần jeans, mặc thêm áo khoác và dĩ nhiên không thể quên một chút "dung dịch tạo mùi" nhưng thực chất để ngăn cơ thể tiết mùi khó chịu thì đúng hơn. Xong mọi thứ, Linh vác chiếc balo con cóc màu đen quen thuộc, nơi chất chứa mọi thứ mà cô nghĩ mình cần, gọi là "chất chứa" vì nó thật sự chẳng khác nào một cái nhà kho di động cả, chỉ có chỗ, nó sạch hơn nhà kho mà thôi. Ừ vì chắc là không cần đầu tư bề ngoài đâu!

Sau 10 phút lẻ vài chục giây chuẩn bị, Linh "xỏ" chân vào đôi giày bata rồi đeo vào theo cách mà các nàng hay mang giày búp bê, tiện tay đóng cửa nhà và bước nhanh về phía chiếc xe phía trước. Đứng ngay ở xe cô là một cậu con trai với chiếc áo khoác thể thao năng động, vai khoác balo trông càng thêm nam tính, mái tóc cũng được được chải gọn gàng không biết có vuốt keo không mà trông "ngay ngắn" lắm, nhìn từ phía sau còn thấy cả chiếc gọng kính đen lấp ló trông cũng nho nhã ra dáng. Chưa kịp ngắm đến phần dưới thì cậu con trai ấy quay lại, Linh bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc và rồi Linh lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc và cả lời văn cũng quen thuộc:

- Chị, trễ rồi!

- Chưa mà, từ đây qua đó 10 phút chứ bao nhiêu đâu.

Nói rồi, Linh nhanh chóng mở khóa cổ xe, cô ngồi hẳn lên và chạy ra ngoài không gian chật hẹp của chỗ dựng, khi đã đến vị trí tạm gọi là thoáng, cô quay sang bảo:

- Lên, đi lẹ, trễ chị không chịu trách nhiệm đâu nha!

- Ờ, chị mà còn biết trễ em mừng.

Và thế là cậu con trai ngồi yên trên xe, để cho một đứa vừa lấy bằng lái được hai ngày cầm lái. Thật ra Linh bắt đầu chạy xe máy cũng khá lâu, nhưng vì lần đó vô tình chạy vô đoạn đường nhiều học sinh đi về, chú cảnh sát thấy mặt Linh còn nhỏ mà đã chạy xe máy nên không yên tâm, thổi còi và gọi lại hỏi thăm, thế nên cô nàng quyết tâm không để các chú lo lắng nữa mà quyết tâm thi để có được bằng lái xe cho bằng bạn bằng nè.

Trở lại câu chuyện về cậu em mà Linh đang chở, Tân là người quen của Linh khi ở dưới quê. Linh biết Tân từ khi còn là một cậu bé lớp 7, nói cách khác là họ học chung trường cấp 2 với nhau. Đến khi Linh lên lớp 11 thì Tân theo cha mẹ chuyển nhà lên thành phố định cơ. Khi đó Linh buồn lắm, khóc không biết bao nhiêu là nước mắt, bỏ chắc tầm vài bữa cơm vì Linh rất buồn, rất rất buồn vì nói thẳng ra, trong khoảng thời gian khi Linh là cô gái mới lớn tuổi 14 đến khi Tân là thanh niên tròn 16, họ là người yêu của nhau.

Một tình yêu xuất phát từ những lần Tân chở cô về trên con đường đầy lá bàng rơi, từ ánh mắt Tân lén nhìn cô khi Linh lên đọc bảng tổng kết mỗi thứ hai chào cờ đầu tuần, từ những lúc vô tình thấy Linh qua ô cửa sổ phòng đọc, đôi mắt như đang rưng rưng vì điều gì đó khiến Tân như muốn đứng đó ngắm cô mãi mặc cho tiếng còi của thầy dạy thể dục đang réo gọi , ... Và còn nhiều những điều nhỏ nhoi khiến Tân nhận ra Linh là một phần cuộc sống của cậu từ khi nào. Tất cả những điều đó, Linh điều biết hết, vì Tân đã chép lại từng thứ về cô, thật tỉ mỉ thành một bức thư tình đến 2 đôi giấy gửi cho Linh vào năm cô học lớp 8. Khi đó, Linh chỉ là một cô bé ngây thơ với những kiến thức bên trang giấy vở, nào đâu biết sẽ có ngày trái tim mình sẽ có thể biết ngừng một nhịp rồi đập lại bình thường khi Tân dúi vào tay cô tấm thư ấy mà chỉ bảo: "Chị đọc đi rồi mai trả lời em". Và chỉ đơn giản vậy thôi, họ trao những tình cảm yêu thương đầu tiên của tuổi mới lớn. Cũng kể từ đó, những buổi chiều thứ bảy, bạn học chung trường không còn thấy Linh ngồi một mình làm bài trong thư viện nữa mà còn có bóng dáng của một cậu em cũng đang cắm cúi với những quyển vở của mình. Chiến hữu trong đội bóng đá của Tân cũng được "hưởng soái" vì sau mỗi giờ tập đều được "tỷ tỷ" mua nước cho uống. Và thầy cô cũng thường thấy Linh và Tân đứng cạnh nhau trong những lần trao thưởng cho các hoạt động phong trào.

Những năm tháng vui vẻ là thế nhưng cũng không kéo dài mãi, biến cố xảy ra khi Linh lên cấp 3...

Tuy hai trường trung học cơ sở và phổ thông không xa nhau, chỉ cách nhau một con lộ nhưng cũng đủ để khiến người ta cảm thấy khó gần nhau hơn vì điều gì đó. Họ lại hẹn nhau vào giờ ra chơi, ở lan can lầu 2 gần con lộ nọ, lộ không lớn nhưng tiếng xe đủ để người ta không nghe thấy tiếng nhau, nên họ chỉ đứng ở đó và mỗi người một việc, Linh đọc sách, Tân vùi mắt vào màn hình điện thoại xem điều gì đó, chỉ cần biết rằng khi ngước mặt lên là có thể nhìn thấy nhau, chỉ như vậy thôi đã đủ lắm rồi. Đến giờ ra về, Tân lại chở Linh đi trên con đường đầy lá bàng rơi, kể cho nhau nghe biết bao nhiêu điều mới lạ về ngôi trường mới, cô cũng không quên dặn dò cậu em ôn tập thật tốt để sau này hai đứa lại có thể lại học chung một mái trường với nhau. Nhưng đến một lần nọ, Tân chờ mãi không thấy Linh, tâm trạng rối như ai đó đem hàng ngàn sợi bỏ vào rồi vò lại một cách vô ý. Đến khi trời sập sập tối, vẫn không thấy Linh, Tân đành lòng ra về, vì Linh không thích cậu về nhà quá muộn. Đó là do có lần Tân mãi chơi bóng mà quên cả thời gian, đường về tối nên không cẩn thận, Tân té ngã đến gãy tay. Nhớ lần đó, cậu không hề thấy Linh giận, buồn hay than trách mà chỉ nhẹ nhàng bảo cậu: "Mai mốt nhớ đem theo đèn pin, để cái khúc cây thấy em, nếu không nó lại chìa ra cho em té nữa đó... Mà được thì tranh thủ về sớm đi, đừng ham chơi như con nít vậy!" Thế mà Tân còn lo cô sẽ nổi giận, la ỏm tỏi như cách mà mấy đứa bạn gái của mấy cạ cứng trong đội bóng mỗi lúc các chàng này mãi chơi quên hẹn với cô nàng. Nghĩ lại chuyện cũ, Tân cảm thấy lòng mình như cũng vơi phần nào bồn chồn. Hôm sau là chủ nhật, không được gặp Linh, đến tận thứ 2, mà phải chờ mãi đến giờ ra chơi, họ lại hẹn nhau ở lan can lớp học, Tân đứng chờ, nhưng Linh vẫn không ở đấy. Tân vẫn đứng đó, đưa mắt nhìn về điểm giao giữa lan can và cây cột, nơi Linh thường tựa đầu vào, miên man nghĩ về những điều xa xăm... Rồi đùng một phát, một cánh tay to tướng của thằng bạn đập thẳng lên lưng Tân:

- Nhớ chị gái hả mày?

- Kệ tao!

- Ừa, chị tao nói chị Linh hôm chiều thứ 7 bị sốt lại thêm tiêu hóa không tốt nên xin về sớm, chị tao nói mai chỉ mới đi học lại.

- Ừ!

- Vậy thôi hả mày, trả công tao đi chứ.

- Tao đâu có mượn mày nói!

- Thằng này ngon à!

Nói rồi, hai cậu con trai dành cho nhau những cái đập lưng như những người bạn chắc là thân lắm! Lòng Tân bỗng nhẹ hẳn.

Hôm sau, Tân lại chờ Linh phía cổng trường, và lần này, từ xa cậu đã thấy dáng nhỏ nhắn quen thuộc của Linh, không để Linh nói câu nào, cậu nói ngay:

- Chị, mua điện thoại đi có gì nhắn cho em cái tin với.

- Có gì chị nhờ Mai nhắn cho em, em cũng biết nhà chị mà...

Mai là chị của cậu bạn hôm nọ. Tân cũng hiểu nhà của Linh rất nghiêm khắc, mỗi lần đưa Linh về, cậu đều phải dừng cách nhà Linh một đoạn rồi để Linh đi bộ vào, vì sợ con cái sao nhãng chuyện học nên ba mẹ Linh chưa cho cô dùng điện thoại.

Những năm tháng lớp 10 cũng dần trôi qua nhanh chóng, Linh lên 11 và nếu không có gì thay đổi thì Tân sẽ là học sinh lớp 10 trường cô với số điểm thủ khoa thuyết phục. Linh vui mừng vì nghĩ đến khi hai đứa lại có thể ngồi cạnh nhau để học bài như ngày ấy, khoảng cách con lộ ngăn cản cuộc nói chuyện cũng không còn nữa, ... chỉ như vậy thôi nhưng đã khiến Linh cảm thấy cuộc sống học sinh cấp 3 đang dần có ý nghĩa hơn. Ngày Tân vào trường làm hồ sơ cũng là ngày Linh có tiết ở trong trường, như đã hẹn trước, lúc nghỉ giữa buổi, cậu sẽ gặp Linh ở lan can cũ. Những tưởng chắc sẽ có nhiều và nhiều thứ lắm để nói với nhau vậy mà cả buổi, chỉ Linh là người nói, chợt thấy có điều gì lạ, cô hỏi Tân:

- Em bị bệnh hả?

- Không có chị! Mà chị, em với chị chưa có một ngày nào gọi là hẹn hò nhỉ?

- Ừa... Chị không muốn làm ba mẹ lo nên chị không dám xin đi chơi.

- Em biết mà,... chị, em chưa nắm tay chị bao giờ.

Nghe đến đây, Linh bỗng đỏ mặt, tai cũng nóng bừng,...

- Gì vậy, sao hôm nay đòi hỏi vậy...

- Em nói vậy thôi.

Nói đoạn, ánh mắt Tân vừa nhìn cô lại chuyển sang nhìn nơi xa nào đó, tay Tân đang đan vào nhau và gác trên lan can. Còn Linh chỉ vịn hờ tay lên đó, vì đối với chiều cao như Linh thì tư thế đó là thoải mái nhất, cô hỏi Tân như vừa nghĩ ra điều gì đó:

- Tân cao hơn chị nhiều rồi.

- Dĩ nhiên, chứ ai như chị, nuôi hoài không lớn.

- Ờ, chuyện của chị ai mượn em quan tâm.

- Tại chị dễ thương, vậy là đủ rồi.

- Ra là em cũng thuộc loại trọng sắc, giờ chị mới biết...

Câu nói đùa thực chất là cách Linh đang trốn tránh hiện thực rằng đang rất ngượng, tại sao Tân có thể nói ra câu đó dễ dàng như vậy. Linh cảm có chuyện gì đó vẫn chưa ngừng khiến Linh lo lắng, cô nhìn sang Tân, ấp úng...

- Nói chị nghe đi... Tân...

Tân yên lặng một lúc, quay sang nhìn Linh, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau như vượt ra khỏi không gian và thời gian, cậu tiến mặt gần Linh hơn, trong phút chốc ấy, tim Linh gần như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cô thầm nghĩ, chắc là mặt cũng đỏ lên hết rồi. Linh bối rối có nên nhắm mắt lại hay không, quá ngượng, Linh né tránh ánh mắt của Tân...

- Lông mi chị ngắn thật.

Nghe vậy, Linh bỗng thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng chuyện gì đó kinh khủng hơn sắp diễn ra.

- Đứng lại đàng hoàng coi!

Cuối cùng ánh mắt Tân cũng chịu tha cho cô nàng bé nhỏ đang bị ngượng đến nỗi hóa giận luôn rồi.

- Mai em lên thành phố, làm thủ tục nhập học, nhà em sẽ định cư ở trên đó luôn...

Nghe đến đây, lòng Linh như tối sầm lại.

- Em thi tuyển cả 2 trường, trường trên thành phố em cũng đậu...

- Ừ, em chuẩn bị đồ hết chưa?

- Rồi, mẹ em lo hết rồi.

- Ừa...

Không gian yên lặng bao trùm cả hai, đột nhiên không ai còn biết nói với ai điều gì, giờ Linh mới hiểu vì sao hôm nay, Tân lại ít nói hơn thường ngày mà khi nói lại toàn là điều gì thật kỳ lạ. Tiếng trống vào học như cứu vãn lấy không gian yên tĩnh ấy...

- Chị phải vô lớp rồi, em cũng về đi, mai còn đi nữa...

- Chị... vô lớp học đi...

- Ừa, chị đi á!

Linh vội xoay người, nói vậy, hôm nay sẽ là lần gặp nhau cuối cùng rồi sao? Linh không dám xoay mặt về sau mà chỉ cắm một đường phía trước mà đi. Nhưng không phải về lớp học mà là lên sân lầu 4, lầu cao nhất của trường, lần đầu Linh cúp tiết và lần đầu Linh khóc nhiều đến vậy...

Chuyện mới đó mà đã 3 năm, Linh mất liên lạc với Tân từ đó, không hiểu sao Tân đổi cả số điện thoại. Những lời Tân nói trong 20 phút ra chơi năm đó, Linh còn nhớ đến từng chữ một, nhớ đến cả khuôn mặt nóng bừng của mình khi Tân tiến sát mặt lại, cuộc chia tay chóng vánh nhưng sao lại khiến người ta nhớ đến dai dẳng.

Linh chọn thi vào một ngôi trường danh giá ở thành phố hy vọng gặp lại Tân. Và đến một ngày, trong buổi tuyển thành viên của CLB, Tân xuất hiện với tư cách là tân sinh viên của trường. Nhịp tim của Linh lại lần nữa rớt đi một nhịp, cậu trông cao hơn trước, tóc cũng hợp thời hơn, đã bớt "cò hương" đi phần nào nhiều rồi, Tân đứng trước mặt cô giờ đã là một thanh niên trưởng thành. Sau buổi phỏng vấn, Linh bị cuốn theo những phần việc của CLB mà không có thời gian nói chuyện với Tân, thế là cậu ấy lại vụt khỏi mắt cô lần nữa. Đến tối, Linh mở facebook thì nhận được lời mời kết bạn từ một người mang cái tên mà hẳn không bao giờ cô quên: Trần Minh Tân, nhìn vào avatar thì đúng là cậu bạn vừa phỏng vấn ban chiều, Linh nhấp vào xem trang cá nhân định nhắn tin hỏi thăm người cũ, ánh mắt cô dừng mãi ở ảnh bìa facebook. Là Tân, đang hôn vào tóc của một cô gái nào đó, cô đang xoay lưng lại và nụ hôn chỉ là do góc chụp mà thôi, Linh bỗng thấy đau đau ở đâu đó, Linh nhấp vào tấm ảnh, dòng caption hiện ra bên cạnh: "Cuối cùng cũng *biểu tượng nụ hôn* được!" Lòng Linh chuyển sang lạnh, cô vừa định tắt máy, đi rửa mặt cho tỉnh thì một tin nhắn được gửi đến, là của Tân.

- Chị vẫn vậy, đi đâu cũng làm chức sắc.

- Ừa, cho nên phải biết nịnh nọt chị vô.

- Sợ chưa!

- Nói vậy chứ chỗ chị em quen biết, có gì chị bảo kê cho (kèm biểu tượng mặt cười)

- Chỗ chị em... nghe như xa lạ lắm!

- Chứ hông phải à.

- Em đâu có nói chị sai đâu!

- Ờ, chị đi ngủ đây, hôm nay mệt quá!

- Chị ngủ ngon.

Đóng lap, Linh ngả người ra giường, nước mắt lại chảy dài, lại cảm giác như có cái gì nhói nhói khó chịu. 3 năm, không gặp nhau, không nói chuyện với nhau, tin tức cũng không có, Linh còn chờ đợi gì ở người ta. Còn nhận ra nhau biết đâu đã là may mắn lắm rồi. Mắt nhắm nghiền, môi Linh bặm chặt với nhau và nước mắt cũng không còn rơi nữa. Linh nằm đó, ngủ khi nào không hay, lát sau Nga, bạn cùng phòng với Linh về nhà mở đèn lên, thấy Linh, nhỏ hét lớn: "Con mắm đi tắm, hôi cả giường rồi!" Linh hạ cánh tay đang che đôi mắt, lờ mờ rồi đi tắm, Nga thấy bạn như thất thần nên cũng không nói gì mà lo chuẩn bị đồ mai về quê, ...

Hôm sau, cả CLB họp để chọn thành viên, nhóm con gái có nói với nhau về Tân. Nhìn thế thôi những cậu bạn có vẻ chiếm được nhiều cảm tình của các chị bởi CLB vốn đã ít nam, lại may mắn được một bạn nam nộp đơn vào. Nhất là chính những tấm ảnh trên facebook của Tân làm các cô nàng này xiêu lòng. Nghe kể, Tân đã có bạn gái, lại rất lãng mạn, chỉ là không biết được cô gái ấy là ai. Nói chuyện phiếm một hồi, nhóm bạn quay sang hỏi Linh;

- Linh có quen bé Tân trước à?

- Ừa, hồi đó học chung cấp 2.

- Ờ, hèn chi hôm qua thấy Linh không hỏi gì bạn đó hết.

- Ừa, chắc tại có quen nên không biết nên hỏi gì.

Nói đoạn, nhóm con gái lại bàn tiếp với nhau về số lượng thành viên mới nên tuyển vào. Còn Linh, mãi vẫn không tập trung, tấm ảnh Tân lén hôn cô gái nào đó cứ vởn vơ trong đầu Linh. Cuối cùng, Tân là thành viên mới của CLB và theo thông lệ, CLB sẽ tổ chức một buổi đi chơi để gắn kết các thành viên với nhau. Địa điểm được chọn lần này là rạp phim, dự định cả bọn sẽ xem phim chung rồi mới quyết định tiếp tăng 2 thế nào. Vì một số thành viên mới chưa có phương tiện đi lại nên các anh chị lớn sẽ trở thành xế bất đắt dĩ. Vậy mà không hiểu thế nào, Linh sẽ chịu trách nhiệm chở Tân. Và thế là tối đó, Linh cứ mãi "mông lung như một trò đùa", thì ra khi người ta càng né tránh thì lại càng có nhiều cơ hội để chạm mặt nhau thế à! Một người ban đầu chỉ là người em học chung trường, sau trở thành ai đó để thương để nhớ và đùng một phát trở về là những thành viên cùng CLB. Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc Linh ngỡ đã có nhiều thứ dường như đã nguội lạnh bỗng nhiên trở nên nóng ấm rồi lại phải nguội lại nhanh chóng, chính sự đột ngột làm Linh khó chịu! Bên cạnh Tân, giờ đã có ai đó, không phải là Linh, tốt thôi, mọi chuyện sẽ ổn cả, Linh đã ôm tình cảm này suốt 3 năm, cũng sắp buông được rồi.

Linh nhớ đến buổi sáng hôm ấy, lần đầu tiên Linh trốn tiết, khi ấy Linh khóc đến nỗi hôm sau đến lớp phải nói dối là bị ong đánh. Mấy ngày sau tâm trạng cũng không khá hơn, mỗi lần đi về trên con đường đầy lá bàng, ghé qua sân bóng cũ, về thăm lại góc thư viện, là Linh lại khóc. Linh vốn là người mau nước mắt nên khó mà kìm cảm xúc lại được. Vậy mà hôm gặp Tân, cô phải dồn hết tất cả đến mức ngoài lặng thinh thì không biết làm gì cả. Linh mò lấy điên thoại, vào facebook của Tân, xem các bài post mà Tân dành cho cô gái nọ. Tân bình thường là học sinh giỏi Văn, lại thêm tài lẻ là nhiếp ảnh, chúng phụ họa với nhau khiến cho những dòng cậu viết lại càng như thấm đẫm tâm tình của một người con trai dành cho người thương của mình. Nào là tay nâng cành hoa nhỏ với caption: "Tặng em, người con gái nhỏ nhắn", nào là tách cà phê đen được thêm dòng phụ đề: "Chờ em thêm chút sữa vào tách cà phê đắng này.", ... Vừa đọc, Linh vừa cười thầm, thằng nhóc này tính ra cũng lãng mạn thật. Linh kéo mãi mà chỉ mới đến những bài post cách 1 năm, xen lẫn còn có những bài note, Linh đọc miên man và ngủ quên khi nào không biết. Và dĩ nhiên sáng hôm say, chuyện cô dậy muộn là hiển nhiên...

Từ khi lên xe, Tân không mở lời câu nào, Linh là người khơi câu chuyện:

- Em không có xe máy thật à?

- Em nói xạo đấy! Tại em muốn chị chở.

- Quen thói nói chuyện cũ hén! Sao sáng sang sớm vậy, chị hẹn 8h45 mà.

- Qua sớm, chứ để chị lại dậy trễ. Hồi đó, lần nào em cũng phải nhờ chị Mai vào nhà giục chị đi học sớm đấy thôi.

- Ừa. Biết rồi.

- Chị, chị có bạn trai chưa?

- Nói chuyện thẳng dữ... chị còn nhỏ, nên cần tập trung học hành thôi!

- Nghe cũng biết xạo...

Cuộc nói chuyện kết thúc, Linh cũng muốn hỏi Tân lắm chứ: "Còn Tân, chuyện bạn gái thế nào rồi?", nhưng lại sợ nghe câu trả lời chỉ khiến lòng mình đau hơn. Cô mang tâm trạng của một người vừa muốn trốn chạy nhưng cũng muốn níu sự thật nà đó. Cuối cùng cũng đến nơi, Tân với Linh là người đi muộn nhất. Cả bọn mua vé, nhóm con gái giành nhau vé gần Tân nhất. Linh chỉ lặng lẽ nhận chiếc vé còn lại ngồi phía trước Tân. Cả bọn tuy ở ngoài thì nhốn nháu bàn về phim nhưng khi phim bắt đầu chiếu thì lại trở nên im lặng để tận hưởng trọn vẹn tác phẩm cũng như tôn trọng người khác. Bộ phim được chọn là "Your name", xem đến lúc khi hai nhân vật chính gặp nhau, Linh không kiềm nối được nước mắt. Rồi bỗng có một tờ khăn giấy ở đâu từ phía sau chuyền tớ, Linh đón lấy, không quên xoay về phía sau xem ai là người tốt bụng đó, thì thấy khuôn mặt Tân đang mỉm cười. Linh khẽ lau nước mắt, Linh khóc không hẳn vì nội dung phim, mà vì câu chuyện của mình. Trong phim, hai nhân vật chính gặp nhau vì tình cảm của họ dành cho nhau vẫn còn day dứt nên khóc. Còn Linh, Linh cũng gặp lại người cũ, nhưng nhịp đập mà người ta dành cho Linh đã không còn nữa, chỉ còn trái tim Linh đập chậm đi 1 nhịp kể từ ngày đó mà thôi...

Xem phim xong, cả bọn dắt nhau đi chơi game trong khu trò chơi, ban đầu Linh cũng định đi chơi cùng CLB nhưng cơn đau bao tử lại đến, phần vì thức khuya, phần vì sáng không ăn uống trước nên cơn đau kéo dài từ lúc xem được nửa bộ phim đến giờ Linh không còn chịu nổi nên ngỏ ý về trước. Dĩ nhiên, Linh nói khéo vì bận việc chứ không nói thẳng do đau, vì nhỡ lại khiến mọi người mất vui. Linh nhờ một người bạn chở Tân về nhưng có một chuyện Linh không ngờ đến đã diễn ra...

- Em cũng xin về sớm, em có hẹn với bác sĩ khám răng chiều nay rồi ạ.

Và thế là Tân cũng về với Linh, Linh vừa lấy chìa khóa xe, Tân giật lấy...

- Để em chở, chị lo cái bụng kìa.

- Sao em biết hay vậy?

- Có ai xem phim mà cứ ngồi thu lu ôm bụng miết như chị không?

- Ừa, vậy chở chị về dùm đi!

Linh cười cho qua chuyện rồi lặng lẽ ngồi lên xe. Từ phía sau, Linh nghe được mùi quen thuộc, mùi hương mà suốt những năm tháng học sinh Linh đã thuộc, tóc Tân bây giờ gọn gàng hơn, vai trông cũng chắc khỏe hơn nhiều,... Lòng Linh như mặt hồ đang yên, bỗng gợn nhẹ vài con sóng rồi lại tĩnh lặng, cô dặn lòng, ừ, nên như vậy... Một lúc sau, đã đến nơi Linh trọ, Tân dựng xe giúp cô rồi trở ra, nhưng lại trở vào bảo Linh cho mượn chìa khóa, Linh cũng chẳng hỏi thêm Tân cần đi đâu, cơn đau bao tử như cộng hưởng với cơn đau lòng, nhìn thấy mặt Tân lúc này, lòng Linh càng rối. Đưa chìa khóa xong, Linh trở lên phòng, hôm nay Nga đã về quê, chỉ còn mỗi cô trong với 4 bức tường. Những cơn đau ngày càng dữ dội, Linh ngả người nằm xuống định khi cảm thấy khá hơn sẽ đi nấu ít cháo ăn liền lót dạ vì thuốc để ở nhà cũng đã hết. Được một lúc thì có tiếng gõ cửa, Linh miễn cưỡng ngồi dậy mở cửa, là Tân, một tay cần thuốc với một tay cần bọc cháo. Tân trả chìa khóa cho Linh, đưa thuốc cùng cháo rồi quay về, Linh cám ơn rồi đóng cửa nhưng chưa đóng thì bị Tân chặn lại...

- Chị, cho em vô nhà một chút...

Linh không kịp phản ứng gì thì Tân đã vào trong nhà, cởi chiếc nón bảo hiểm để tạm đâu đó, cậu tìm vội một cái tô, để cháo ra và đặt lên bàn cạnh chỗ Linh...

- Chị ăn chút đi, em mua thuốc rồi, không ổn thì chị uống thêm nha. Em về!

- Ừa, cám ơn em nha, ra khóa cửa dùm chị luôn!

Dứt lời, Linh trở lại nhìn tô cháo, nước mắt lại sắp chực trào. Vừa gặp lại đã trưng ngay bộ mặt yếu đuối ra rồi, không biết Tân có nghĩ gì không, huống gì, giờ Tân đã có bạn gái. Linh cũng không hiểu nổi mình, thừa biết lúc đưa chìa khóa cho Tân là biết ngay cậu sẽ làm gì mà vẫn đưa. Rốt cuộc thì Linh đang trông chờ vào điều gì?

Tiếng cửa đóng lại, cũng là lúc nước mắt Linh chảy thành dòng, tích tắc 2 giây sau đó, Linh cảm nhận được có một lực khá mạnh nhưng phảng phất đâu đó chút dịu dàng ôm ngang lấy vai cô từ phía sau... Linh trở người thoát lấy vòng tay ấy...

- Chị, ngồi yên một lát thôi...

Giọng nói khàn khàn thỏ thẻ cạnh tai Linh khiến cả người cô như tê cứng, bất giác, Linh cũng vòng tay lên, nắm lấy đôi tay rắn chắc kia mà khóc... Bao nhiêu chất chứa trong lòng, bao nhiêu ẩn khuất, bao nhiêu nhớ nhung như chỉ cần chờ đến giây phút ấy là tuôn trào ra mà thôi. Vòng tay của Tân cũng ngày càng chặt hơn một chút, nhưng có lẽ nhớ đến cơn đau của Linh, cậu nới lỏng vòng tay...

- Chị ăn trước đi...

Linh không nói gì, lặng lẽ cầm muỗng mà ăn, Tân lại giật lấy chiếc muỗng, múc một ít cháo, thổi nhẹ rồi đưa đến gần miệng Linh, mặt cậu cũng vì vậy mà gần mặt Linh hơn. Linh bối rối, không biết làm sao, vội ngoảnh mặt nhìn chỗ khác:

- Để chị tự ăn đi.

- Mặt chị lại đỏ rồi...

Linh vẫn yên lặng...

- Chị có nhớ hồi đó không, chị cũng đỏ mặt như vậy, lúc đó em chỉ muốn...

Nói đến đó, Tân đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên tóc Linh, Linh lại cảm giác như trái tim mình lệch thêm một nhịp nữa rồi.

- Khó khăn lắm mới hôn được tóc chị, chị nhìn nè...

Linh chưa kịp ổn định lại cảm xúc, Tân lại đưa ra trước mặt cô tấm ảnh mà cậu hôn lén mái tóc của cô gái nọ được cậu dùng làm ảnh bìa, cô vẫn không nói được lời nào...

- Hôm đó ở Tao Đàn, chị đứng nhìn gì đó chăm chú lắm, em phải tập trung lắm mới có góc này, em vừa xoay lại định đến tìm chị thì bạn chị đến kéo đi đâu mất...

Linh lờ mờ hiểu ra câu chuyện Tân vừa kể, Linh nhớ lại tấm ảnh đã xem hôm trước, cành hoa mà Tân nâng trên tay là hồng vàng, màu hoa cô yêu nhất. Ký ức về những thời xa xăm như ùa về, Tân uống cà phê khá sớm, từ hồi cấp 2, mỗi lần thấy cậu cầm ly cà phê đen là Linh lại hay đùa: "Em lười thêm sữa hay sao vậy, để chị thêm cho"... Dòng hồi tưởng vừa ngắt, Tân lên tiếng...

- Chị, em muốn uống cà phê sữa...

Câu nói ấy như chạm đến nút nghẽn nào đó, bao tình cảm cũng được cơ hội mà chảy thành dòng mạnh mẽ. Linh khẽ nở một nụ cười nhè nhẹ...

Hai con người đó, họ đã cùng nhau đi qua tình yêu của thời cấp 2 còn chút ngây ngô, đắm say trong tình yêu trong sáng của tuổi cấp 3 đầy mộng mị và sắp tới, đôi tay ấy vẫn nắm chặt lấy nhau bước qua tình yêu của tuổi trưởng thành đầy giông bão, nhưng chỉ cần họ biết họ yêu nhau, tình yêu ấy bỗng trở nên mạnh mẽ đến lạ kỳ, đến thời gian cũng chỉ là thứ gia vị khiến cho tình yêu của họ thêm mặn mà hơn mà thôi.

Ngoại truyện:

Tân nhìn thấy Linh nở nụ cười, không kìm lòng nỗi mà đặt lên đó nụ hôn đầu của cậu...

- Chị, mai là Valentine rồi, đừng gọi em là em nữa...

Linh vội dùng tay che lấy khuôn mặt đang đỏ như gấc của mình

- Ừ, mai rồi em sẽ là anh...  


Posted by RyoKiShi at 16:20Comments(0)Nhật kí

2017年05月15日

cười nhiều sẽ khiến bạn mau "Già như quả cà"

Đây có lẽ là tin cực sốc với chị em phụ nữ, bởi các nhà khoa học đã chỉ ra rằng, cười khiến bạn già đi tận... 2 tuổi.

"Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ"! Nhưng mấy ai biết liều thuốc bổ này lại khiến bạn trông có vẻ già hơn đến tận… 2 tuổi.

Đây chắc chắn sẽ là tin cực sốc đối với các chị em phụ nữ. Các nhà khoa học mới đây đã chứng minh rằng nếu bạn muốn trẻ đẹp hơn theo năm tháng, thì đừng có cười.

Nghe thì có vẻ vô lý, nhưng theo nghiên cứu mới nhất của trường Đại học Western tại Canada và Đại học Ben-Gurion tại Isarel thì cười nhiều sẽ khiến bạn trông già đi hơn 2 tuổi. Trong khi đó, ai cũng nghĩ rằng khoảnh khắc lúc bạn cười, bạn trở nên trẻ trung và sống động hơn rất nhiều.

Trái ngược với những gì chúng ta nghĩ, cười nhiều sẽ khiến bạn mau "già như quả cà"

Kết quả thí nghiệm khiến các nhà khoa học hết sức ngỡ ngàng. Melvyn Goodale, chủ nhiệm khoa não và tâm thần của ĐH Western chia sẻ: "Chúng tôi quan niệm cười đồng nghĩa với sự tích cực và tuổi trẻ năng động".

Hãy nhớ lại xem, các nhà quảng cáo kem đánh răng hay bất kì sản phẩm làm đẹp nào đều có hình ảnh nụ cười tươi tắn trong các sản phẩm của họ đúng không nào?

Vậy làm thế nào mà các nhà khoa học có thể đi đến kết luận như vậy? Giới chuyên gia đã tiến hành 2 thí nghiệm với 80 tình nguyện viên. Họ được yêu cầu xem ảnh của những người đang cười và người để khuôn mặt tự nhiên.

Trái ngược với những gì chúng ta nghĩ, cười nhiều sẽ khiến bạn mau "già như quả cà"

Ảnh người đang cười (ảnh minh họa)

Trái ngược với những gì chúng ta nghĩ, cười nhiều sẽ khiến bạn mau "già như quả cà"

Và ảnh người để khuôn mặt tự nhiên (ảnh minh họa).

Trong thí nghiệm thứ nhất, họ được yêu cầu đưa ra con số dự đoán tuổi của những người đang cười và người để khuôn mặt tự nhiên. Các nhà khoa học sẽ so sánh độ tuổi trung bình của cả 2 nhóm.

Kết quả cuộc thí nghiệm này đã gây bất ngờ với cả các nhà khoa học lẫn những người tình nguyện tham gia thí nghiệm này: độ tuổi trung bình của những người hay cười cao hơn những người để khuôn mặt tự nhiên.

Goodale chia sẻ: "Điều ngạc nhiên ở đây là khi chúng tôi hỏi những người tình nguyện tham gia thí nghiệm về những phán đoán của họ, họ nhầm lẫn nhớ lại rằng những người có bộ mặt đang cười mới là những người trẻ nhất. Họ đã hoàn toàn bối rối trước sự thật là họ đã dự đoán những khuôn mặt đang cười mới là những khuôn mặt già hơn. Nhận thức và niềm tin của họ dường như mâu thuẫn với nhau".

Thí nghiệm thứ hai cũng được thực hiện tương tự, những người tình nguyện cũng được cho xem ảnh của những người có bộ mặt đang cười và người để khuôn mặt tự nhiên, nhưng lần này lại xuất hiện thêm ảnh nhóm người thứ 3 - người có khuôn mặt đang ngạc nhiên.

Trái ngược với những gì chúng ta nghĩ, cười nhiều sẽ khiến bạn mau "già như quả cà"

Mục đích của thí nghiệm thứ hai chứng minh rằng, cười là yếu tố hình thành các nếp nhăn, đặc biệt ở vùng quanh mắt. Hiển nhiên, khi đang ngạc nhiên, da mặt sẽ căng lên và đánh bay các nếp nhăn.

Tuy nhiên, các nhà khoa học đã thừa nhận rằng ban đầu họ thực hiện các nghiên cứu nhằm mục đích xác nhận rằng nụ cười sẽ khiến mọi người trông trẻ hơn, nhưng kết quả đáng ngạc nhiên là họ đã chứng minh điều ngược lại, rằng những bộ mặt đang cười khiến con người trông có vẻ già hơn. Đó thực sự là một kết quả thú vị!  


Posted by RyoKiShi at 16:47Comments(0)Cuộc sống

2017年05月12日

Tốc độ phát triển đất nước..!

Trong một cuộc thi về tốc độ phát triển các nước trên thế giới, Có 3 nước tham gia là Mỹ, Nhật và Việt Nam.

Nước Mỹ lên tiếng trước...

- "Nước tôi là số 1, Nếu chúng tôi đào xuống đất 10m thì phát hiện ra dây điện ngầm...trong khi các anh còn chưa có dây điện trần. Nguồn điện bắt đầu từ đó."

- Nước Nhật tức giận..."Như thế mà cho là phát triển hả? Nếu như chúng tôi đào xuống 50m thì đó là nơi chúng tôi chôn dây cáp quang...Đó là lúc internet xuất hiện đầu tiên."

Đến lượt Việt Nam: Loay hoay mãi chẳng biết làm sao? Nhưng vì cuộc thi nên cũng phải đào... Đào mãi, đào mãi chẵng thấy dây gì..Suy nghĩ một hồi rồi trịnh trọng tuyên bố:

- "Các nước mấy chú còn lạc hậu quá.! Chúng tôi đào hoài mà không thấy gì chứng tỏ lúc bấy giờ nước tôi đã bắt đầu dùng wireless (không dây)..."

Sưu tầm..  


Posted by RyoKiShi at 14:26Comments(0)Truyện cười

2017年05月07日

Hãy cứ khóc rồi cười, hãy cứ vô tư đi dù có sứt đầu mẻ trán

Đó là những lúc cảm giác mọi thứ xung quanh chạy quá nhanh, ta không bắt kịp, như hụt hơi và đang tụt dần lại. Nhưng rồi sao chứ?

Khi yên lặng đã đủ thì vài ngày hay thậm chí vài giờ sau lại ổn thôi, cuối cùng cũng tìm ra được nút thắt vấn đề. Khi đó guồng quay cuộc sống vẫn cứ quay, ta vẫn cứ sống mà nhe răng ra cười. Lại xuất hiện tinh tươm đầy nhiệt huyết, mới mẻ tưng bừng để tiếp tục bon chen với đời, tiếp tục va vấp, tiếp tục khóc cười cùng tuổi trẻ.

Dù có những khi bế tắc lắm, vẫn phải nhắm mắt ngước mặt lên trời cố chạy thật nhanh cho qua khúc gồ ghề, rồi mọi thứ cuối cùng cũng trở về quỹ đạo của nó mà thôi, nên cứ nhủ lòng yên tâm đi nhé!

Này cô gái, rũ bỏ cái vẻ mặt ủ dột kia đi.

Đứng dậy, chọn cho mình một bộ ưng ý, vấn cao tóc, nếu muốn có thể tô tí màu cho môi, thêm ít màu đuôi mắt.

Đôi giày bệt yêu thích, xỏ chân vào.

Mở rào, bước xuống phố. Sẽ thấy cuộc sống đẹp thế nào!

Hãy cứ khóc rồi cười, hãy cứ vô tư đi dù có sứt đầu mẻ trán

Vì rằng con đường có nhiều gai, nhưng cũng phải cố mà sống tốt, có thể buồn, có thể đau, rồi thì có thể khóc, có thể sức đầu mẻ trán nhưng không được buông lơi. Vì thăng trầm vốn là bản ngã của cuộc sống mà. Có trải rồi mới có đau, đương đầu rồi mới có thêm can đảm, có qua rồi thì sau này mới thấy hóa ra bản thân cũng đã từng "hay ho" thế.

Biết là con gái mạnh mẽ rồi, chỉ tội hay nghĩ nhiều nên đâm ra nó thế, lắm lúc như tự kỉ ấy. @@ Nhưng cũng có lúc được quyền yếu đuối chứ.. biết sao không? những lúc con gái mạnh mẽ mà yếu đuối hiếm lắm, chính vì nó hiếm nên nó không nhàm, mà rất đáng quý, sẽ không là nói quá nếu nói có đôi khi người khác còn trông chờ được nhìn thấy một cô gái mạnh mẽ yếu đuối, đó là vinh hạnh, vì nó hiếm mà. Gồng gánh nhiều rồi cũng phải được nghĩ ngơi, cứ ôm đồm nhiều thứ một lượt trong một thời gian dài không khéo sẽ điên thật đấy =))

Hãy cứ khóc rồi cười, hãy cứ vô tư đi dù có sứt đầu mẻ trán

Đời là cạm bẫy, nên va vấp là chuyện bình thường, có thương tích đầy mình cũng không có gì là lạ, nên ngại gì chứ!? ^^

Hãy cứ khóc rồi cười, hãy cứ vô tư đi, đừng quan tâm đến mình bao nhiêu tuổi, mình thế này hay thế khác??? Vì trong chúng ta luôn có một phần trẻ con tồn tại đâu đó, chỉ là ta không phát hiện ra thôi, và vì đời còn nhiều thứ vui chán đang chờ ta hưởng thụ.

Hãy cứ khóc rồi cười, hãy cứ vô tư đi dù có sứt đầu mẻ trán

~*~

Có những ngày không nắng, khe cửa im lìm không động đậy, vùi mình trên giường quấn kín chăn từ chân đến đầu, bỏ mặc thế giới ngoài kia có thể đang nháo nhào lên vì cái sự biến mất tăm của mình, ảo não trong mớ bòng bong tìm hoài chẳng thấy lối ra, có chăng chỉ thấy toàn thêm rắc rối. Đó là những lúc cảm giác mọi thứ xung quanh chạy quá nhanh, ta không bắt kịp, như hụt hơi và đang tụt dần lại. Nhưng rồi sao chứ? khi yên lặng đã đủ thì vài ngày hay thậm chí vài giờ sau lại ổn thôi, cuối cùng cũng tìm ra được nút thắt vấn đề. Khi đó guồng quay cuộc sống vẫn cứ quay, ta vẫn cứ sống mà nhe răng ra cười. Lại xuất hiện tinh tươm đầy nhiệt huyết, mới mẻ tưng bừng để tiếp tục bon chen với đời, tiếp tục va vấp, tiếp tục khóc cười cùng tuổi trẻ.

Dù có những khi bế tắc lắm, vẫn phải nhắm mắt ngước mặt lên trời cố chạy thật nhanh cho qua khúc gồ ghề, rồi mọi thứ cuối cùng cũng trở về quỹ đạo của nó mà thôi, nên cứ nhủ lòng yên tâm đi nhé!!!

Hãy cứ khóc rồi cười, hãy cứ vô tư đi dù có sứt đầu mẻ trán

Sưu tầm..  


Posted by RyoKiShi at 14:46Comments(0)Nhật kí